Trong Linh Thánh ở phần Cựu Ước, đặc biệt trong sách Xuất Hành hay sách Huấn Ca, Thiên Chúa dạy bảo chúng ta phải thờ cha kính mẹ.
Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, để được sống lâu trên đất mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi. (Xuất Hành 20:12)
Đức Chúa làm cho người cha được vẻ vang vì con cái, cho người mẹ thêm uy quyền đối với các con. Ai thờ cha thì bù đắp lỗi lầm, ai kính mẹ thì tích trữ kho báu. Ai thờ cha sẽ được vui mừng vì con cái, khi cầu nguyện, họ sẽ được lắng nghe. Ai tôn vinh cha sẽ được trường thọ, ai vâng lệnh Đức Chúa sẽ làm cho mẹ an lòng. (Huấn Ca 3: 2-6)
Rất nhiều trong Thánh Kính, Thiên Chúa dạy con người phải thảo kính cha mẹ. Thế nên, nếu không suy niệm thật tỏ tường về Tin Mừng của Chúa Nhật hôm nay, Luca 14, 25-33, chúng ta sẽ có chút khó hiểu vả mâu thuẫn.
Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: "Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. (Luca 14: 25-27)
Khi đọc lại thật kỷ, chúng ta nhận ra Chúa Giêus không dạy ta phải ghét bỏ cha mẹ hay anh chị em hay cả chính bản thân mình. Nhưng điều Chúa muốn chỉ dạy chúng ta khi đã tin theo Chúa thì chỉ có Chúa là trên hết. Một đòi hỏi tuyệt đối với mỗi chúng ta là những người có niềm tin vào Thiên Chúa hằng sống và đầy yêu thương.
Chỉ có trong và với Đức Kitô, con người nhân loại chúng ta mới có sự sống đời đời và niềm vui đích thực. Khi chúng ta để cho tiền tài, vật chất, danh vọng hay tình cảm riêng tư cá nhân làm chủ và hướng dẫn cuộc đời của mình, chúng ta không phải làm người môn đệ đích thực của Chúa Giêsu. Mà khi đã không có Chúa trong cuộc sống này, thì cuộc sống mai sau chắc sẽ luôn đầy tăm tối và u buồn.
Khi ta đã tuyên xưng rằng ta chĩ tôn thời một mình Thiên Chúa thôi và Ngài là mục đích của cuộc đời mình, thì phải chính Thiên Chúa là lẽ sống của cuộc đời ta. Đó là lời dạy của chính Chúa Giêsu.
Có thể chúng ta cho rằng lời dạy của Chúa Giê su khó quá. Thánh Phao lô, trong thư gửi cho Giáo đoàn tại Rôma, đã chỉ rõ cho chúng ta thấy Thiên Chúa sẽ luôn yêu thương và đồng hành với mỗi chúng ta trong cuộc hành trình về quê hương đích thực.
Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Ki-tô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? Như có lời chép: Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh. Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta. Đúng thế, tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta. (Rôma 8: 35-39)